CHIA SẺ CÙNG TỪ THỨC
Có hội Mẫu Đơn mới biết tiểu chùa
Gãy một bông hoa vô tình đâu cố ý
Hai chú tiểu tham lam đòi tiền phạt
Từ Thức lòng thành cởi áo cứu Giáng Hương.
Giống các thi nhân Từ Thức tò mò
Vượt biển trèo non tìm nàng bằng được
Có ngờ đâu nơi tiên cảnh son vàng
Trong hội Mẫu Đơn em lại chính là nàng.
Thấm thoắt bên nàng đã một năm
Chàng nhớ mẹ nhớ quê da diết
Nhưng Từ Thức ơi! Chàng đâu có biết
Một năm trên trời bằng hạ giới ba năm.
Chàng Từ Thức hay đa sầu đa cảm
Về quê thì vợ canh cánh bên lòng
Không về được như người mắc nợ
Rồi quyết định một chuyến về quê.
Có ngờ đâu tất cả đã xa vời.
Nơi quê hương không ai đón đợi
Nàng Giáng Hương cũng xa chàng mãi
Khoác áo da cừu chàng buồn đi về núi Ngũ Hoành Sơn.
Đời muôn thuở ít cho mình theo ý muốn
Được cái này ta lại mất cái kia
Bỏ vợ về quê, quê cũng khước từ
Từ thức ơi! Thế là chàng mất cả hai.
CHUYỆN TÌNH TRỌNG THỦY MỴ CHÂU
Mỵ Châu ơi!
Chiếc áo nàng mặc đang vàng lên rực rỡ
Mấy nghìn năm, vẫn tỏa sáng lung linh
Nhưng thân hình nàng sao không nguyên
vẹn!
Nơi bờ biển hết đường chạy trốn
Lông ngỗng vẫn rơi! Cha đã lấy mất đầu.
Trọng Thủy ơi!
Chỉ một ngày cũng nên tình nên nghĩa
Huống chi mình đã nên vợ nên chồng
Đất nước chiến tranh
Muôn người loạn lạc
Vợ chồng mình không thể ly gián được
nhau
Áo lông ngỗng đây là người chỉ lối
Có ngờ đâu từ tình yêu trong sáng
Nàng chạy đi đã kéo giặc theo cùng!
An Dương Vương ơi!
Chính ông mới là người đáng thương đáng
trách
Khi tác thành đôi lứa cho con
Sao không nghĩ thông gia có thể là quỷ dữ
Để lúc cùng đường tức giận lỡ giết con.
Thế mới biết con người còn nhiều toan
tính
Không bao giờ chịu gục ngã trước lòng
tham
Kẻ khờ dại thì luôn nghĩ tình người tri
kỷ
Để cuộc đời hoá huyền thoại ngàn năm…
30.4.202
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét