Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

ANH VÀ EM




ANH VÀ EM

Bây giờ anh mới hiểu,
Thế nào là nô lệ của tình yêu.
Như PusKin :
“Anh yêu em âm thầm không hi vọng,
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen”.
Khi biết yêu, anh kém hơn những kẻ hèn,
Anh đắm đuối, hay tình yêu không sáng suốt,
Liệu em có hiểu được lòng anh.
Gần trong tấc gang, mà xa nhau vời vợi,
Sợi tơ hồng sao gỡ mãi không ra.
Anh xót xa nhìn bông hồng cắm lọ,
Dẫu thêm lá cành vẫn chỉ một bông,
Anh có còn là anh nữa không?
Em chính là em, hay em tự rối mình?
Sao tình yêu ngu ngơ đến dại khờ.
Bên bờ vực !
Dằn vặt, khổ đau, thương nhau… nhiều lắm
Mình cứ thế… cứ thế…Đến bao giờ!
Có những điều không bao giờ thể,
                  Đám lục bình cứ trôi…vẫn trôi… đang trôi.

Uống nữa ...





UỐNG NỮA
          CHO HẾT CƠN SAY
          “Rượu nhạt uống lắm cũng say”

Nghĩ về em, ta càng thấy thương em,
Ta buồn ta, ta buồn em, phải chăng là số phận.
Ta day dứt, ta dằn vặt tâm can.
Ta mở cửa bước ra đường,
Một mình lang thang phố,
Đường phố dài, sao ta thấy ngắn?
Ngô nướng, lạc rang, người Hà Nội vui say.
Đêm sâu dần…Sâu dần vào đêm.

Phố xá.
Tìm đâu ra ánh trăng thanh!
Chỉ thấy những giọt đèn vàng vọt.
Rượu mới nhấp mà lòng ta nghiêng ngả,
Thứ men gì để ta say mãi.
                 Em chẳng phải của riêng ai nữa,
                         mà ta không có được.
                 Ta say thật rồi,
Ta không chinh phục,
Ta không giành giật,
Ta không cầu mong,
Ta không ham muốn,
Cho dù là điều nhỏ nhất.
Ta mặc đời buông trôi…Cứ thế… cứ thế…
        
Ta thấy tình yêu vô lí quá
Người tự đánh mất đi “của một đống tiền”
Người bao nhiêu khao khát.
Em bản lĩnh quá, để rồi em khổ
Thương em nhiều…Ta sợ cảnh cô đơn
Em đầy đủ mà không đủ đầy
Ta muốn giúp em nhưng ta bất lực
Bởi ta không bao giờ muốn là kẻ thứ ba.

Ta đã say, ta đang say, ta say lắm!
Ta cần uống, ta muốn uống thật nhiều
Ta uống nữa. Ta uống để hết cơn say!       

- Nhớ chị



NHỚ CHỊ

Em thèm chị như cuộc đời thiếu mẹ
Muốn ngả vào lòng, được chị vuốt ve
Được che chở như ngày còn dại dột
Chị cõng em đi tìm cái bóng của mình.

Bài thơ chị ngâm khe khẽ điệu ru tình
Đời bon chen, tình yêu không chật chội
Nói được lời yêu chưa bao giờ tội lỗi
Lòng rối bời, rối cả những đường tơ.

Em đang tỉnh mà vẫn như mơ
“Diêu bông” dẫu Hoàng cầm tìm được lá
Trước tình yêu vẫn âm thầm gục ngã
Ai là người chịu nhận giải thứ ba.

Nhớ chị em mua thật nhiều hoa
Nhưng chỉ chọn một bông cắm lọ
Thức cùng thơ đã nhiều đêm vò võ
Cỏ hoa trong vườn vô tình trổ hai bông.

Hoa nhiều gai lại là những bông hồng
Dù mầu vàng, đỏ, xanh, vẫn thế
Nói được lời yêu với nhau không dễ
Khi biết yêu chắc sẽ khổ hơn nhiều.




Xuân Về



XUÂN VỀ

Cái rét cuối mùa không còn buốt giá
Trời thủng ra những mảng trong xanh
Cây chanh đã bắt đầu tấm nụ
Tiếng  chim sâu chích chích ở trên cành.

Chim én về chao mình trong nắng mới
Ruộng trên đồng lúa đã lên xanh
Khói bếp lam chiều cay cay mùi củi
Rau lang đầu mùa đậm ngọt nồi canh.

Anh cùng em xuống đồng đi làm cỏ
Đàn trâu bò thong thả gậm sương mai
Nghe đâu đây tiếng gì khe khẽ
Hay tiếng mùa xuân nhón gót hài.

Thế là xuân đã về rồi anh nhỉ
Xuân của chúng mình xuân của đất trời
Lửa mẹ rấm - hai ta thành đôi lứa
Hạnh phúc nào bằng khi nghe tiếng à ơi.

- VIẾT CHO BIỂN ĐẢO



BIỂN VÀO ĐÊM


Biển vào đêm mênh mang lộng gió
Hàng phi lao vi vút điệu ru tình
Sóng nhớ ai mà dạt dào không ngủ
Bờ cát lặng im chờ nước thủy triều dâng.
                     
Con dã tràng vẫn nhọc nhằn xe cát
Dẫu biển xóa đi vẫn giữ được thân mình
Ngoài khơi xa lấp lóa đèn câu mực
Đêm kiên trì chờ đợi cá cắn câu.


Nơi Trường Sa giờ này anh có ngủ ?
Hay vẫn giữ trời, canh biển trong đêm
Em nhớ anh như thuyền khát biển
Sóng đừng làm đau cát mịn xô bờ.


Em vẫn chờ anh, em chờ đông tới
Nhen ngọn lửa hồng sưởi ấm tình yêu
Đã hai năm rồi anh chưa nghỉ phép
Mong anh về, mẹ cũng nhớ anh nhiều.







 SÓNG BIỂN

Khi  bão tố, sóng gồng mình chống đỡ   
Lúc nhớ thuyền, sóng dào dạt gọi bờ thương 
Nơi đất liền, anh biết em nín lặng 
Đảo xa khơi, áo lính bạc gió sương.

Biển trong xanh gió trời lồng lộng  
Biển của ta, trời đất của chúng ta 
Từng đoàn thuyền trở về ăm ắp cá 
Hả hê sao, những con sóng hiền hoà.

Phía trời Bắc mây sầm sì kéo tới  
Trời đất đổi thay những con sóng đỏ ngàu 
Giàn khoan lớn cắm sâu vào lòng biển 
Bị xâm phạm chủ quyền, con sóng quặn đau.

Không thể chiến tranh, chúng ta đòi công lý 
Lịch sử ngàn năm còn dấu ấn địa danh 
Bỏ hận nhỏ, để rồi mưu việc lớn 
Lòng kiên trung, đại đoàn kết tất thành.

Dòng máu Lạc Hồng sử xanh còn đó 
Con cháu Thoát Hoan, chắc nhớ mãi ống đồng 
Bàn cờ tướng còn nhiều thế trận 
Lớp lớp sóng dồn, theo nhịp bước cha ông.

THƯ CHO CON

      Mẹ thương con nỗi thương cha 
Khi còn giặc giã vắng nhà Tết mong
      Vợ đang lúa ấp đòng đòng 
Vì dân nợ nước bằng lòng xa nhau.

      Bây giờ sương điểm mái đầu 
Lại mong có một nàng dâu thảo hiền
      Con đi giữ đảo triền miên 
Có nghe tiếng vọng đất liền ầu ơ.

      Nhớ con mẹ vẫn hằng mơ 
Tết này sum họp mẹ chờ mua cau
      Nhà mình sẵn có giàn trầu 
Dậu mồng tơi vẫn xanh mầu tươi non.

      Vai gầy mẹ đã mỏi mòn 
Vành nôi vẫn ngọt, vẫn tròn lời ru
      Nắng lên tan hết sương mù 
Trường Sa mẹ thấy… Cho dù xa khơi



THƯ TỪ BIỂN ĐẢO

Gom hết lửa lòng để đốt cháy tình yêu 
Sống giữa đại dương mà ta vẫn khát 
Một bát canh chua, chùm sấu non lúc lỉu 
Hà Nội ơi ! Ta nhớ đến nao lòng.

Đây Trường Sa gửi nỗi nhớ vào mong 
Em vẫn tự hào có anh là lính đảo 
Quả bàng vuông chịu bao nhiêu giông bão 
Có ai về, xin gửi mặn tới người yêu.

Giữa nhà giàn anh mơ những buổi chiều 
Cùng gỡ cỏ may dưới triền đê tắt nắng 
Có gì đẹp hơn tuổi hồng trong trắng 
Nụ hôn dài lẫn nước mắt tiễn anh đi.

Em có mong ngày ấy - lễ vu quy
Hai đứa mình chắp tay cùng cầu nguyện 
Biển đảo là nhà, của ta vĩnh viễn 
Để chúng mình mãi mãi chẳng xa nhau. 
                                      Cây bàng vuông


HÀ NỘI VÀO ĐÔNG

Mái tóc em thôi vương mùi hoa sữa 
Cỏ công viên sương ướt chỗ mình ngồi
Đèn cao áp như mờ hơn một chút
Thương cây bàng một mình đứng đơn côi.

Dạo đường Thanh Niên em quấn thêm khăn cổ
Cái rét đầu mùa làm em nhớ đến anh
Quanh đống lửa xoè tay tìm hơi ấm
Nơi đảo xa anh có nhớ đất Hà Thành?

Góc Phố nhỏ thoảng đưa mùi ngô nướng 
Thú ăn quà người Hà Nội xưa nay
Gói lạc rang trong lòng tay âm ấm
Anh có về tìm lại chút men say.

Hà Nội vào đông không anh, em buồn lắm
Hàng liễu bên hồ vẫn buông thả mành xanh
Em chờ anh - em chờ hơi ấm
Anh chậm về, em sợ cạn mùa đông.



 


Mùa Hoa gạo

                                                                                       












         












 

           NỢ THÁNG BA
              ( tặng M. H )
                           
       Chị em mình nợ tháng ba
Tháng ba của chị cũng là của em
       Chị thèm mẹ, em thèm cha
Nếu mà đem đổi, vẫn là thế thôi.
      Với chị, Dì chọn chỗ ngồi
Còn em chiều mẹ cũng rồi cho xong
      Không biết yêu, chẳng phải lòng
                  Vẫn thành gia thất, ấm phòng nên đôi.
     Vẫn mình hai đứa mồ côi
                  Gặp nhau chia sẻ để rồi thương nhau
     Trách giàn trầu, trách thân cau
                  Bình vôi lăn lóc nhuộm màu thời gian.
     Ước gì thu cạn đừng tàn
                  Sương sa nhuốm tóc, trăng ngàn vẫn trong
    Thu vàng đốt ngọn lửa lòng
                  Chị em mình nợ bòng bòng (1) tháng ba.
        ____________________        
 (1) Quả bòng bòng là quả roi                                                        







  

Tác phẩm mới



 TÓC MÂY

Vô tình nhìn xuống chậu nước đầy
Thấy mái tóc mình chạm phải mây
Bồng bềnh mây tóc hòa làm một
Mơ hồ, đâu tóc mình, đâu mây.

Heo may,mặt nước lao xao gió
Hay tứ thơ buồn giọt xuống đây
Làm nhòa đi sắc mây và tóc
Ta hiểu mùa thu đã chín đầy.

Tiếng thu lảnh lót, thu trong trẻo
Sợi nắng, sợi trời thả buông tơ
Thu rất trẻ thu không có tuổi
Thu mật vàng sóng sánh ước mơ.

Vẫn biết sông đổ về biển cả
Lá vàng rơi tìm gốc cội nguồn
Thơ đã tiếp cho đời sức sống
Thu về, đầu thi sĩ vương mây.
                                  Thu 2012